Người đua diều là bộ tiểu thuyết được nhiều người biết đến xoay quanh những năm tháng tuổi thơ đầy lầm lỗi. Hôm nay, Truyen24h.vn sẽ chia sẻ với các bạn bộ truyện cực hay này!
Giới thiệu tác giả:
Khaled Hosseini, là một tiểu thuyết gia và dược sĩ người Hoa Kỳ. Tên tuổi ông trở thành được nhiều người biết đến nhờ hai cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình, Người đua diều và ngàn mặt trời rực rỡ bán được 38 triệu bản trên toàn thế giới. Bên cạnh đó, Người đua diều đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2007
>>>Xem thêm: Review những cuốn truyện tiên hiệp hay nhất
Nội dung truyện Người đua diều:
Phần đầu của tác phẩm miêu tả một Afghanishstan hoàn toàn khác so với hình dung của tôi. Đấy là một Afghanishstan tươi đẹp, bình yên, một Afghanishstan tự do với những người dân tự do. Chủ đạo tại nơi đây, Amir đã kết hợp với người bạn của mình – Hassan trải qua những năm tháng tuổi thơ. Một Amir và một Hassan, một chủ một tớ, một người anh và một người em, cùng nắm tay nhau trưởng thành.
“Khi còn là hai đứa trẻ, Hassan và tôi thường trèo lên những cây bạch dương trên con đường xe chạy vào nhà cha tôi, và sử dụng một mảnh gương chiếu ánh nắng vào nhà những người hàng xóm của chúng tôi làm họ tức giận. Chúng tôi thường ngồi chéo nhau, trên một cặp cành cây cao, chân trần đung đưa, túi quần đầy quả dâu tằm phơi khô và quả óc chó, thay nhau chiếu gương, vừa ăn dâu tằm vừa ném vào nhau, khúc khích, cười vang.
Tôi vẫn như còn thấy Hassan trên cái cây đấy, nắng lung linh xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt gần như tròn xoe của cậu, một khuôn mặt tương tự như búp bê Tàu được gọt từ gỗ cứng: mũi nở và tẹt, mắt vừa hẹp vừa xếch như lá tre, đôi mắt nếu như nhìn vào, tùy theo ánh sáng, lúc vàng, lúc xanh, lúc cả màu ngọc bích nữa…”
Những khát khao tuổi trẻ:
Với khao khát cháy bỏng về tình thương của người cha, luôn cảm thấy ghen tị với mong muốn thực tế mà cha cậu dùng cho Hassan. Bên cạnh đó, với xuất thân là “con nhà giàu”, quen được đáp ứng, hầu hạ, Amir có phần nào đó hơi ích kỉ, nhỏ nhen. chủ đạo những điều ấy đã gây ra sự kiện mùa đông năm 1975 – lần cuối cùng Amir nhìn thấy Hassan nở nụ cười.
Mùa đông năm 1975 là lần thứ nhất tác giả gài hình ảnh cánh diều và cuộc đua diều vào trong tác phẩm, hiển nhiên, nó là đánh dấu cho bước ngoặt mới của cả thiên truyện. Cánh diều năm ấy là niềm hi vọng của Amir về sự gắn bó với cha mình. Cậu đã đặt tất cả sự cố gắng của mình vào cánh diều ấy, khát khao có được chiến thắng.
Nhưng tình thương mà giành giật thì thường cần phải trả giá, và giá cả Amir phải trả cho sự hèn nhát của mình không hề rẻ mạt – đấy là nụ cười của người bạn thân thiết nhất đời cậu. Nấp sau bức tường chứng kiến người anh em của mình bị nhục mạ tuy nhiên vì hèn nhát và vì suy nghĩ “cậu ấy không phải bạn mình” nên Amir đã không dám đứng ra bảo vệ Hassan.
Những năm tháng về sau:
Phần sau của tác phẩm là cuộc đời của Amir sau khi sang Mỹ sinh sống vì quê hương bị xâm lược. Dù cho rằng Mỹ là nơi mình có khả năng chạy trốn khỏi quá khứ tuy nhiên chưa khi nào Amir thôi tự dày vò bản thân vì những lỗi lầm đã xảy ra, anh tự cho mình là kẻ phản bội, kẻ lừa dối. Thậm chí ngay cả khi đã có cuộc sống sung túc hơn, Amir cũng không thể nào cảm nhận thấy thanh thản.
Hình phạt ấy có lẽ còn đau khổ hơn bất cứ nhục hình nào khác trên thế giới, nó như bóng ma vây lấy Amir, bóp nghẹt trái tim anh mỗi khi anh nghĩ về những gì mình đã làm. Tuy nhiên suy cho cùng, khi cuốn tiểu thuyết khép lại, Amir cũng đã phần nào đó chuộc được sai lầm, dù cho giá cả quá đắt…
Tình bạn của Amir và Hassan, nếu như phải miêu tả trong hai chữ, tôi hứa hẹn sẽ dùng hai chữ “kì lạ”. Nó kì lạ bởi những sợi chỉ vô hình của các mối quan hệ khác ràng buộc xung quanh nó. Đó là sợi chỉ của tình thân, huyết thống, của thành kiến xã hội, của tín ngưỡng. Amir và Hassan của những năm tháng ấu thơ vừa là bạn lại vừa như không phải là bạn. Cả hai đều mất mẹ từ sớm, phải bú chung cùng một bà vú.
Diễn biến truyện người đua thuyền:
Theo như quan niệm của người dân Afghanishstan:
“Có một tình anh em giữa những con người được bú cùng một bầu vú mẹ, tình máu mủ mà kể cả thời gian cũng không thể phá vỡ. Hassan và tôi bú cùng một bầu vú. Chúng tôi chập chững đi những bước đầu tiên trên cùng một bãi cỏ trong cùng một chiếc sân. Và dưới cùng một mái nhà, chúng tôi bập bẹ những tiếng nói đầu tiên.
Của tôi là Baba.
Của cậu ấy là Amir. Tên tôi.”
Trớ trêu thay, Amir lại không nhận ra được tình cảm đấy từ sớm, đôi lúc anh còn băn khoăn tự hỏi không hiểu mình có coi Hassan là bạn không. Chỉ cho đến khi đánh mất Hassan, anh mới hối hận thấy được sự đặc biệt của người mà anh luôn xem thường. “For you, a thousand times over” – “vì cậu, cả nghìn lần rồi”, câu nói của Hassan với Amir có sức ám ảnh lạ kì, đến độ, những lúc kí ức về Hassan tràn về trong tâm trí Amir, tôi lại có cảm giác mình đang đứng cạnh Amir giữa đồng cỏ lộng gió, lắng nghe tiếng gọi ấy vang lên quanh quẩn đâu đây và lặng nhìn hình bóng người bạn chạy vụt đi cùng nụ cười đôi môi hẻ…
Sau này nhận ra:
Và sau hàng chục năm xa xứ, khi nhận được lời mời trở về căn nhà xưa để bắt đầu trông nom cơ ngơi cho cha của Amir, Hassan thường không thể đắn đo mà gật đầu. Một Hassan vị tha, bao dung và nhân hậu nhường ấy, có lẽ đủ tư cách với một cuộc sống tốt đẹp hơn…
Bên cạnh câu chuyện về tình bạn kì lạ giữa Hassan và Amir, Khaled Hosseini còn tạo ra bên lề những sự kết nối kì lạ nhưng gắn bó khăng khít với nhau, những sự kết nối đấy giống như chất xúc tác, lúc thì đẩy hai người bạn ra xa nhau, lúc lại bất chợt đưa họ trở về cuộc đời nhau như quỹ đạo vốn có. Đó là sự kết nối huyết thống, là sự tin tưởng vào tín ngưỡng, là niềm tự hào và yêu thương quê hương, là những văn hóa, những luật lệ bất thành văn,..
“…Tôi cúi lạy về phía Tây. Rồi tôi nhớ mười lăm năm nay tôi chưa từng cầu nguyện. Từ lâu tôi đã bỏ xót hết câu cú. Tuy nhiên không đặc biệt, tôi sẽ thốt ra mấy từ tôi vẫn còn nhớ: La illaha il Allah, Muhammad u rasul ullah. Không có Thượng đế nào ngoài Đức Allah và Muhammad là Sứ giả của Người. Bây giờ, tôi mới thấy là Baba nhầm, có một Thượng đế, luôn luôn có một Thượng đế. Tôi thấy người ở đây, trong những con mắt của toàn bộ mọi người nơi dãy hành lang bế tắc này…”
>>>Xem thêm: Top 10 truyện ngôn tình cổ đại hay nhất gây mê mẫn lòng người
Kết luận:
Bên cạnh câu chuyện về tình bạn, tình anh em, tình yêu quê hương xứ sở, Khaled Hosseini còn mang đến cho con người bài học về danh dự, tội lỗi và cách làm người. Bị tác động bởi tập quán Afganishstan nên hiển nhiên các quan niệm về danh dự cũng cực kì khác, nó hà khắc và được coi trọng bậc nhất trong xã hội. Tội lỗi, sau khi làm phải việc gì đó, dù là nhỏ nhất, người phạm lỗi cũng luôn phải trả giá cho tội lỗi mình đã dẫn tới.
Bằng chứng là Amir và cha của cậu đã phải day dứt hầu như cả cuộc đời, tìm mọi cách để giúp lương tâm của mình được thanh thản. Tuy nhiên cha của Amir lại không thắng lợi được thời gian, ông ôm xuống mồ món nợ còn chưa kịp trả. Amir may mắn hơn, anh đã tìm được con đường để quay quay lại, trả món nợ năm của cha và của bản thân. Phải chăng, cho đến cuối cùng, luôn luôn có con đường để tốt quay lại – “There is a way to be good a gain.”
Sống trong sự nghèo khổ, đau thương, bị ruồng bỏ, hắt hủi nhưng chưa khi nào niềm tin vào thần thánh, tín ngưỡng, vào tương lai, vào cuộc sống của họ bị vùi dập
Bài viết trên, mình đã giới thiệu qua với các bạn nội dung của truyện Người đua diều, rất mong các bạn yêu thích nó. Cảm ơn các bạn đã theo dõi!
>>Xem thêm: Review những cuốn truyện tiên hiệp hay nhất.
Lộc Đạt-Tổng hợp
Tham khảo: (nuhado, ybox,…)